Gia Đình Tình Yêu

Chuyện tình yêu mỹ mãn từ ‘chung bàn’ thành ‘chung nhà, chung cơ quan’

5 phút, 22 giây để đọc.

Kể từ khi hai người đã ngồi chung bàn trong giảng đường trường sư phạm thì đến nay họ đã bên nhau gần 20 năm.

Nói về tình yêu của mình, anh Bạch Đằng Thủy (SN 1979; Ở xã Tuy Lai, Mỹ Đức, Hà Nội) cho hay: “Vợ chồng ngồi cùng bàn, cùng lớp, cùng trường … Và sau đó ở cùng một ngôi nhà, cùng một chiếc giường, cùng nơi làm việc”.

Dòng chia sẻ trên diễn đàn mạng thu hút hơn 5.000 lượt thích. Ngoài ra, những bức ảnh của anh và vợ là Nguyễn Thị Hiền (SN 1981) thời còn đi học cũng gây nhiều chú ý.

Hãy cùng tìm hiểu câu chuyện tình thầy và cô Giáo dạy môn Lịch sử, Giáo dục công dân của một trường cấp 2 ở huyện Mỹ Đức từ lúc vô tình được xếp cùng bàn từ năm 19 tuổi.

Chuyện khi 2 người còn ngồi chung bàn

  Đôi bạn chung bàn

“Một người là lớp trưởng, người còn lại là bí thư. Chúng tôi được xếp ngồi chung bàn suốt 3 năm.” Anh Thủy chia sẻ về quãng thời gian cùng vợ học tại trường Cao đẳng Sư phạm Hà Tây (cũ).

Anh Thủy và chị Hiền vẫn còn là sinh viên; Anh Thủy kể “Lúc mới yêu, chúng tôi bị bạn cùng phòng chụp trộm”.

Thời gian đầu, họ coi nhau như những người bạn bình thường. Trong học tập và các hoạt động ngoại khóa, cặp đôi dần dành nhiều tình cảm đặc biệt cho nhau. “Lớp có 41 người thì hơn 2/3 là nữ, Hiền ấn tượng với tôi vì học giỏi, thông minh, tính tình thân thiện, biết giúp đỡ người khác.

Anh Thủy là con lớn trong gia đình có năm anh em. Bố mẹ anh đều làm nông nghiệp, điều kiện kinh tế không khá giả. Để có tiền trang trải sinh hoạt, thời sinh viên, anh thường đi làm thêm ở các quán cơm. Ở đó, anh được ăn, ở miễn phí và một số tiền để trang trải việc học.

Gia đình khó khăn nên khi đồng ý làm bạn gái, anh cũng có nhiều lo lắng và tự ti. Năm 2002, khi đi thực tập chung một trường ở huyện Hoài Đức, quê của Hiền, tình cảm của họ càng tiến triển.

Từ ‘chung bàn, chung lớp’ chuyển thành ‘chung nhà, chung cơ quan’

Từ ‘chung bàn, chung lớp’ chuyển thành ‘chung nhà, chung cơ quan’

“Chú của Hiền có ngôi nhà bỏ không, vì vậy nhóm thực tập (hơn 10 người) cùng về đó ở. Trong thời gian ở đấy, mình có điều kiện tham gia các hoạt động cùng gia đình Hiền nên ‘ghi điểm’ từ đó”, anh Thủy kể. Vốn là con nhà nông, khi về nhà bạn gái chơi, anh sẵn sàng lội xuống ruộng cắt lúa, cày bừa… giúp nhà bạn gái.

Kỉ niệm khiến anh nhớ nhất thời còn hẹn hò là những lần đèo nhau đi chơi bằng xe đạp. Quãng đường mấy chục km từ huyện Thường Tín đến chùa Tây Phương (huyện Thạch Thất, Hà Nội) nhiều ổ gà khiến anh rất vất vả. Trời mùa đông mà anh toát hết mồ hôi. Dù vậy khi bạn gái hỏi: “Mệt không?”, anh vẫn lắc đầu.

“Mình làm thêm ở quán cơm. Buổi sáng, mình thường dậy sớm, xin chủ quán số cơm nguội từ hôm trước đem rang lên. Sau đó, mình mang đến phòng kí túc xá chia cho Hiền và các bạn. Chính cái nghèo, cái thiếu thốn đã đưa chúng mình lại gần nhau hơn”, anh nói.

Chìa khóa hôn nhân

Sự vất vả, thiếu thốn vẫn theo họ khi cả hai đã tốt nghiệp và kết hôn vào năm 2004. Thời gian chưa xin được việc, họ đèo nhau đi bán hoa quả. Cặp đôi khởi đầu cuộc sống mới với mức lương giáo viên hợp đồng 240 nghìn đồng/tháng.

“Hai vợ chồng vay mượn xây được cái nhà tạm, mái lợp bằng fibro xi măng. Vậy mà năm 2005, một trận lốc kèm mưa gió đã thổi bay mất cái mái. Chẳng còn tiền mà làm lại nhà, cả hai lại dọn về ở chung với bố mẹ mình”, anh Thủy nói về khoảng thời gian lập nghiệp đầy khó khăn.

Dù thiếu thốn, anh vẫn tạo điều kiện cho vợ học tiếp đại học. Chị Hiền tốt nghiệp ĐH Sư phạm Hà Nội vào năm 2005. Năm 2006, họ chào đón con trai đầu lòng.

Năm 2007, họ xây căn nhà mới khá kiên cố 1 tầng. Nhà xây xong cũng là lúc anh Thủy bước chân vào giảng đường đại học. Suốt thời gian sau đó, cả hai vừa công tác tại một trường THCS ở Mỹ Đức vừa làm thêm để kiếm thêm thu nhập.

Gia đình viên mãn của cặp đôi bạn cùng bàn

gia đình viên mãn

Cặp đôi có 3 con (1 trai và 2 gái). Trong ảnh là con trai đầu lòng của anh Thủy và chị Hiền. Em đang học tại trường nơi bố mẹ công tác.

Dù khó khăn nhưng họ luôn dành cho nhau sự tôn trọng, chia sẻ. Hai vợ chồng đều là giáo viên nên họ ít khi mang tâm trạng bực bội lên lớp. Tất cả những khó chịu, giận dỗi đều được chia sẻ một cách thẳng thắn.

Vợ cũng khiến anh trân trọng vì những điều chị làm cho gia đình. Là dâu trưởng, chị không nề hà bất cứ công việc nào của nhà chồng. “Các em tôi cưới, sinh đẻ, các cháu ốm… cô ấy đều lo lắng. Thậm chí, các em còn quý chị dâu hơn cả anh trai”, anh thừa nhận.

Anh Thủy rất trân trọng những bữa cơm nhà. Ngày trước, anh không bao giờ bỏ bữa tối cùng vợ con. Hiện, ngoài việc chính là giảng dạy ở trường, anh làm thêm công việc giới thiệu các mô hình giáo dục sớm. Dù bận rộn, anh vẫn tìm cách sắp xếp để có thể chuẩn bị bữa tối cùng vợ.

Anh Thủy khẳng định, điều giữ họ ở lại với nhau gần 20 năm qua không phải là vật chất, con cái mà là sự tôn trọng, chia sẻ và tin tưởng nhau. “Gia đình tôi không phân ra việc của vợ hay của chồng. Khi vợ bận, tôi có thể nấu cơm, đi chợ, đón hay tắm rửa cho con và ngược lại”, anh nói.

Nguồn: Vietnamnet.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *